Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

Obama ở Hiroshima: một minh chứng cho sự giả tạo


Nhân chuyến thăm của tổng thống Obama, tôi dịch bài Obama in Hiroshima: A Case Study in Hypocrisy ,của Eric Draitser  đăng trên CounterPunch, ngày 25/5/2016.

Tổng thống Obama tiến tới Nhật Bản tuần này cho một cuộc viếng thăm lịch sử tới Hiroshima, địa điểm của vụ sử dụng vũ khí hạt nhân đầu tiên trên thế giới, và là một trong những hành động nhục nhã lâu dài nhất của Hoa Kỳ. Truyền thông doanh nghiệp hoan hô chuyến thăm như là một bước đi quan trọng trong việc củng cố quan hệ song phương giữa Hoa Kỳ và Nhật Bản. Thực tế đương nhiên là Hoa Kỳ tìm cách tái khẳng định sự bá quyền của nó ở khu vực châu Á Thái Bình Dương đang chứng kiến sự gia tăng ảnh hưởng của Trung Quốc.

Tuy nhiên, việc đến Nhật Bản của Obama cũng làm nổi bật thái độ giả tạo và bỉ ổi của những nhà làm chính sách của Hoa Kỳ, và bản thân tổng thống Obama, khi bàn về những vấn đề xã hội quan tâm. Ông ta không được mong chờ xin lỗi chính thức cho việc tàn sát không cần thiết 200,000 công dân Nhật Bản (phần lớn là dân thường), cũng như ông ta sẽ không nói về những tác động lâu dài liên quan tới chính sách của chiến tranh như là việc chiếm đóng Okinawa của quân đội Hoa Kỳ trái với quyền lợi nhân dân.Thật ra, dường như Obama không có vẻ gì đề cập tới bất kỳ điều gì bản chất. Nhưng thực tế có nhiều chủ đề xứng đáng để khảo cứu kỹ lưỡng.

Trước tiên hết, ta cần phải xét sự kiện Hoa Kỳ vẫn duy trì sự hiện diện quân đội thường trực trong suốt 70 năm ở Nhật Bản, điều này bị phần lớn người dân Nhật Bản chửi rủa nặng nề, đặc biệt là các công dân ở Okinawa, những ngươi thường xuyên và liên tục biểu tình phản đối sự chiếm đóng của Hoa Kỳ. Và khi Obama và người đồng cấp, thủ tướng Nhật Shinzo Abe sẽ thảo luận tình hữu nghị và đối tác không ngừng giữa hai nước, thực tế nó vẫn là mối quan hệ ông-chủ-khách-hàng. Có thể sẽ có nhiều thảo luật về quá khứ, hiện tại và tương lai, nhưng không có bất kỳ sự thừa nhận tội lỗi nào về phía Hoa Kỳ cho những tội ác chiến tranh kinh tởm của nó cũng như về Nhật, sự xâm lược không bị ngăn cản chống lại Trung Quốc, Triều Tiên và phần còn lại của châu Á Thái Bình Dương. Như là Kurt Vonnegut đã nói, "Cuộc sống là thế."

Điều thú vị là vấn đề vũ khí hạt nhân có lẽ cũng không được bàn một cách thực chất. Thực tế có thể sẽ có vài thảo luận về chủ đề theo ngôn ngữ chung chung, nhưng nó sẽ được che đậy trong lối tu từ kiểu Obama, đặc trưng hoa mỹ nhưng hoàn toàn trống rỗng. Có cơ hội, có thể một phóng viên dũng cảm sẽ mạo hiểm hỏi tổng thống tại sao ông đã chủ trì chính quyền chi hơn 1 nghìn tỷ đô-la nâng cấp, hiện đại hóa và mở rộng kho vũ khí hạt nhân của Hoa Kỳ, trong khi ông giành được giải Nobel Hòa Bình cho "những nỗ lực phi thường nhằm củng cố ngoại giao và hợp tác quốc tế giữa[và] tầm nhìn và hoạt động cho một thế không có vũ khí hạt nhân."

Có thể thậm chí khó chịu hơn là câu hỏi vì sao một tổng thống được cho là chống-hạt-nhân,  người đã đánh bóng nên thơ về việc giải trừ quân bị khi còn là sinh viên ở Đại học Columbia, lại dành tới hai nhiệm kỳ tổng thống để cung cấp hàng chục tỷ đô-la hỗ trợ Israel trang bị vũ khí hạt nhân, tăng lượng viện trợ của Hoa Kỳ cho Tel Aviv tới cấp độ lịch sử. Năm 2014, chính quyền Obama hăng hái ký một thỏa thuận hạt nhân với Vương quốc Anh, mà theo bản thân Obama, "thỏa thuận nhằm tiếp tục duy trì lâu dài sức mạnh hạt nhân trong tương lai trước mắt... [Hoa Kỳ cần phải giúp Anh] trong việc duy trì một khả năng ngăn chặn hạt nhân đáng tin cậy." Quá nhiều cho việc giải trừ quân bị.

Và trong khi Obama và nhóm diễn viên chính trị của ông ta đẽo gọt tài sản thừa kế chống hạt nhân của ông ta với việc mạn đàm về thỏa thuận hạt nhân với Iran, một nước không có vũ khí hạt nhân, sự bỉ ổi là không thể bỏ qua. Obama thực tế đã làm mọi thứ để đẩy nhanh phát triển hạt nhân bao gồm hệ thống "phòng thủ" tên lửa mới tuyệt đối điên rồ của Hoa Kỳ ở Đông Âu, điều đó, gần như theo định nghĩa, ép buộc Nga phải nâng cấp và mở rộng kho vũ khí của riêng họ, bao gồm kho dự trữ hạt nhân (vẫn là lớn nhất thế giới) như một phương án trả đũa.

Và khi đó có vấn đề cộm cán về nhiễm xạ, nhưng luôn bị né tránh: Fukushima. Việc tiếp tục che đậy những gì đang diễn ra ở Fukushima ngấm ngấm ở đằng sau tất cả thảo luận về vấn đề hạt nhân và Nhật Bản. Không ai sẽ nín thở chờ đợi thậm chí một tiếng thì thầm về thảm họa môi trường vẫn tiếp tục lan ra, cái mà chính phủ Nhật Bản đã nỗ lực hết sức để cho mọi thứ trở thành dĩ vãng.

Thay vì xin lỗi chính thức người dân Nhật Bản cho những tội ác nghiêm trọng của chính quyền Hoa Kỳ, Obama sẽ dàn xếp luận điểm của ông ta là "nhìn về phía trước, không phải lùi lại phía sau", một sự lảm nhảm rỗng tuếch, nó khiến người ta nhớ tới quyết định bị chửi rủa của Obama là không điều tra hay khởi tố chính quyền Bush về những tội ác liên quan tới tra tấn. Thay cho biểu hiện hối hận chân thành, Obama tặng thêm TPP và sự leo thang căng thẳng với Trung Quốc. Thay vì thúc đẩy hòa bình như mọi người có thể mong đợi từ người nhận giải thưởng Nobel Hòa bình, Obama sẽ tiếp tục bảo vệ "chiến lược xoay trục sang châu Á" của ông ta cái mang lại ít về tiến bộ mà rất nhiều là sự hiện diện quân sự của Hoa Kỳ.

Chuyến thăm của tổng thống Obama tới Nhật Bản, cũng như những thành công được cho là vĩ đại của ông ta ở Iran và Cuba, sẽ không thay đổi điều gì. Obama sẽ nói một vài từ, rồi rời khỏi Nhật Bản. Ông ta sẽ mau chóng rời khỏi văn phòng với một thế giới nguy hiểm hơn khi ông ta bước vào: nhiều vũ khí hạt nhân hơn, nhiều chiến tranh hơn, nhiều sự phá hủy hơn. Và điều này là từ tổng thống nhận giải Hòa bình của chúng ta.

Thông tin thêm về tác giả bài báo: Eric Draitser is the founder of StopImperialism.org and host of CounterPunch Radio. He is an independent geopolitical analyst based in New York City. You can reach him at ericdraitser@gmail.com.


Độc giả có thể đọc thêm bài Okinawa ngăn chặn sự xoay trục sang Châu Á của Obama, bản dịch của Hiệp sĩ cưỡi lừa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét