Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

Chủ nghĩa khủng bố trong toàn cảnh

Sau đây là bản dịch bài viết của Ray Nunes, nguyên chủ tịch đảng công nhân New Zealand, về chủ nghĩa khủng bố.

Chủ nghĩa khủng bố trong toàn cảnh


Mối quan hệ của nó với nhà nước và đấu tranh giai cấp từ quan điểm Marxist

Ray Nunes, Chủ tịch Đảng công nhân New Zealand
Tháng 8/1996

Nếu được hỏi, phần lớn mọi người sẽ nói rằng đa số những người sử dụng phương pháp khủng bố ngày nay thuộc chủ nghĩa chính thống Hồi Giáo. Nhưng là một công cụ đấu tranh chính trị hoặc tôn giáo hiện tại, chủ nghĩa khủng bố không thể nào bó hẹp trong một nhóm tôn giáo được. Vụ ám sát Rabin bởi một người theo chủ nghĩa chính thống Do Thái và việc bầu một thủ tướng chính thống Hindu ở Ấn Độ là một chỉ dẫn.

Để có một bức tranh rõ ràng hơn về việc nổi lên của chủ nghĩa chính thống và các dạng tôn giáo của của khủng bố, ta cần phải sử dụng phương pháp phân tích Marxist bằng cách sử dụng các phép biện chứng duy vật, và bằng cách khảo sát vấn đề trong sự phát triển lịch sử ở mọi khía cạnh, đồng thời tìm cách thiết lập các lực lượng mâu thuẫn và xu hướng đang diễn ra trong sự vận động và các mối quan hệ qua lại, nối liền của chúng.

Nền tảng


Chúng tôi quan tâm tới câu hỏi các dạng tồn tại của khủng bố, chúng được sử dụng như thế nào và ở đâu. Bài báo này đương nhiên không thể là một câu trả lời đầy đủ, chỉ đơn giản là một tuyên bố ngắn gọn từ lập trường của chúng tôi như một đảng Marxist, và không chỉ riêng chúng tôi, lập trường của Đảng Công nhân New Zealand.

Nhìn trong lịch sử, cách sử dụng khủng bố để nô dịch và kiểm soát quần chúng nhân dân có từ thời xã hội chiếm hữu nô lệ cổ xưa, từ một thời kỳ mà các bộ lạc hùng mạnh mở rộng sự kiểm soát đất đai bằng vũ lực và thiết lập sự kiểm soát hoàn toàn dựa trên lao động nô lệ, cũng như đã xảy ra ở Hy Lập và Rô-ma cổ đại.

Trong hệ thống này, sự chiếm hữu nô lệ được phát triển với quyền sở hữu những người nô lệ, những người không có bất kỳ quyền nào cả, và thường làm việc tới chết. Những xã hội như thế sản sinh sự diệt vong của chính chúng thông qua rất nhiều cuộc nổi dậy của nô lệ.

Nguyên nhân chính: chủ nghĩa đế quốc


Tuy nhiên, sự lớn mạnh của chủ nghĩa khủng bố trong thời gian gần đây là một hiện tượng chỉ có trong chủ nghĩa đế quốc hiện đại. Cái gì đã khởi động chúng? Đó là sự sử dụng khủng bố trong đại Cách mạng tư sản Pháp năm 1789. Trong các nước thời đó vẫn còn chịu sự thống trị bởi quân chủ tuyệt đối (cũng như phần lớn châu Âu) và giai cấp địa chủ hùng mạnh, các giai cấp thống trị đã kinh hoàng khi nhìn thấy những gì đang xảy ra ở Pháp.

Ở đây, chế độ quân chú bị lật đổ và các quý tộc bị treo lên cột đèn trước sự hoan hô của đám đông quần chúng.

Những người công nhân trong cuộc cách mạng dân chủ tư sản


Sẽ là sai nếu tưởng tượng rằng phong trào quần chúng được khởi động và lãnh đạo bởi giai cấp công nhân. Trong thời kỳ này, giai cấp công nhân đang trong quá trình hình thành. Quần chúng chưa được tổ chức và không đủ khả năng lãnh đạo tiêu diệt trật tự phong kiến cũ kỹ. Thực tế thì nhiệm vụ này được thực hiện bởi giai cấp tư sản, quần chúng chỉ là đoàn tùy tùng, tuy vậy, đây lại là một trong những lực lượng chính.

Các cuộc cách mạng tư sản Anh


Ở vương quốc Anh, vấn đề hoàn toàn khác. Ở đó, hệ thống xã hội của giai cấp tư sản đã được thiết lập một thể kỷ sớm hơn, là hệ quả của hai cuộc cách mạng tư sản, cái thứ nhất xảy ra năm 1648, và cái thứ hai năm 1688. Cuộc cách mạng thứ nhất kết thúc bằng một cuộc nội chiến và sự hành quyết vua Charles I. Cuộc thứ hai đã đặt 'dấu chấm hết' cho nỗ lực khôi phục chế độ quân chủ tuyệt đối. Cả hai cuộc cách mạng đều là những tiếng sét ngang tai của lịch sử, vượt xa tầm hiểu biết của các giai cấp thống trị ở thời đó. Giai cấp tư sản trở thành giai cấp cầm quyền, mặc dù với một số thỏa hiệp cho phép một số quý tộc phong kiến tham gia vào một phần của chính phủ. Nhưng dù sao hai cuộc cách mạng đã đánh đổ hoàn toàn sự thống trị kinh tế và chính trị của tầng lớp quý tộc, và dọn đường cho CNTB tiến lên nhanh chóng không bị ngăn cản.

Như đã thấy, người Pháp không phải là độc nhất trong việc treo cổ vua. Nhưng một lần nữa, dù thậm chí giai cấp công nhân Anh đã gần hơn tới việc hình thành một giai cấp, nó vẫn chỉ là cái đuôi của giai cấp tư sản. Chính giai cấp này đã lãnh đạo lật đổ chế độ phong kiến và tổ chức kiến thiết trật tự mới TBCN.

Có tính cách mạng ngay từ đầu, chính giai cấp này lãnh đạo (và hưởng lợi từ) việc lật đổ chế độ phong kiến ở nước Anh, và chứng kiến sự thiết lập quân chủ lập hiến và vẫn tồn tại tới ngày nay.

Sự phản động của những người Bảo Thủ [ở đây tôi dịch từ Tory là bảo thủ - N.D.]

Những người Bảo Thủ ít vui vẻ hơn cả về việc lật đổ 'chế độ cũ' dã man ở Pháp. Người phát ngôn đứng đầu của những địa chủ Bảo Thủ nước Anh ở Nghị viện ở thời điểm đó là Edmund Burke. Trong 'Những suy nghĩ về cuộc Cách mạng ở Pháp', ông đã viết về Marie Antoinette, 'tôi đã nghĩ tới 10 nghìn chiếc gươm rút ra khỏi bao kiếm của họ để trả thù thậm chí bằng cái nhìn hăm dọa cô cùng sự lăng mạ. Nhưng thời đại của tinh thần hiệp sĩ đã qua rồi. Bây giờ là thời của những nhà tư tưởng, nhà kinh tế, máy tính, và vinh quang của châu Âu đã tiêu tan vĩnh viễn.' Phải chăng ông ta nói về giai cấp công nhân Pháp? Không, ông đang nói về giai cấp tư sản Pháp với các đặc trưng mà ông mô tả. Khi phân tích Cách mạng tư sản Pháp 1789, nhà tư tưởng cách mạng vĩ đại Karl Marx đã viết trong bài báo 'Giai cấp tư sản và phản cách mạng', bài báo thứ hai năm 1848: 'Toàn bộ chính sách khủng bố Pháp chẳng qua là phương pháp bình dân thanh toán các kẻ thù của giai cấp tư sản, với chính thể chuyên chế, chế độ phong kiến và chủ nghĩa phi-lít-xtanh.' Nó không thể xảy ra cách khác, như Marx đã chỉ ra, bởi  giai cấp vô sản vẫn chưa thiết lập được một giai cấp độc lập, hay một nhanh của giai cấp khác, và vì thế họ chỉ chiến đấu cho lợi ích của giai cấp tư sản, thậm chí kể cả điều đó không phải ý muốn của giai cấp tư sản.

Nhà nước và mối liên hệ với khủng bố


Các cuộc cách mạng và nội chiến không thể tránh được việc đặt ra vấn đề về nhà nước và vai trò của khủng bố. Ở Anh, lúc khởi đầu, cách mạng tư sản Pháp đã được chào đón nồng nhiệt khi đang đặt dấu chấm hết cho chế độ quân chủ tuyệt đối và chế độ chuyên quyền phong kiến, mặc dù ở bên dưới nhiều nhà tư sản đón chào nó với lý do hoàn toàn khác biệt là nó làm xói mòn sự thống trị của đối thủ kinh tế chính ở châu Âu. Thậm chí ngày nay, có một đống các tiểu thuyết bình dân dành cho việc minh oan cho chính thể phong kiến chuyên chế tàn bạo ở Pháp, trong khi họ vẽ nên bức tranh những nhà cách mạng tư sản Pháp là những kẻ hung ác đen tối.

Những nhà văn và lý thuyết gia chính trị Anh hàng đầu (đứng đầu là Edmund Burke) đã nói với nỗi kinh hoàng về khủng bố hoành hành ở Pháp, bỏ qua một cách thích hợp ví dụ xảy ra ở Anh như hành quyết vua Charles I, nhưng đồng thời cũng để mắt tới khả năng những công nhân Anh tiên tiến về kinh tế có thể theo con đường của Pháp, nhưng không chống lại những người phong kiến đã bị đánh bại, mà là chống lại giai cấp tư sản mới thiết lập sự thống trị. Những nhà văn Anh như Thomas Carlyle đã làm hoảng sợ gần tới chết nhiều thế hệ với những mô tả theo chủ nghĩa bảo hoàng của họ về khủng bố cách mạng Pháp.

Những người đó dễ dàng có thể gây thất vọng công chúng với những câu chuyện ghê rợn, trong khi che đậy tội ác man rợ của giai cấp quý tộc Pháp trong việc đàn áp các cuộc nổi dậy chống đối của quần chúng dưới sự thông trị bạo ngược của chế độ quân chủ và giai cấp quý tộc.

Cách mạng tư sản Pháp và khủng bố tái sinh


Cách mạng tư sản Pháp sử dụng khủng bố để phục hưng nước Pháp và thực chất cả châu Âu, cung cấp (ngoại trừ sự độc tài phản cách mạng của Napoleon) mô hình cho giai cấp tư sản các nước lật đổ chế độ phong kiến ở những năm cách mạng 1848-1851.

Xuyên suốt thế kỷ 19, mô hình được lặp đi lặp lại với các cuộc nổi dậy phổ biến của quần chúng chống lại trật tự cũ mà chế độ quân chủ và giai cấp quý tộc tìm cách đè bẹp bằng khủng bố.  Có rất nhiều ví dụ về chính sách khủng bố bởi giai cấp thống trị chống lại những ngươi dân bị nô dịch ở Ban-căng, Thổ Nhĩ Kỳ, nước Nga thời Sa Hoàng.

Sẽ như thế nào khi mà các nhà sử gia, nhà chính trị và các phát ngôn viên khác của giai cấp thống trị ở các nước đế quốc lớn ngày nay sắp xếp để không chú ý tới vai trò khủng bố của nhà nước và tập trung sự chú ý của họ lên chủ nghĩa khủng bố của các nhóm thiểu số đấu tranh giành lại tự do từ sự thống trị của đế quốc?

Cỗ máy nhà nước TBCN hiện đại là gì nếu không phải một công cụ bạo lực và khủng bố chống lại công nhân và nhân dân bị áp bức, những người đấu tranh cho tự do khỏi bóc lột và độc lập chính trị? Trong đấu tranh dân tộc và giai cấp hiện nay, chính sách khủng bố của nhà nước luôn ở đó, nếu không phải vai trò hàng đầu, thì cũng sẵn sàng được dùng khi cần thiết để củng cố sự thống trị của CNTB.

Trong một châu Âu nhiễu loạn ở thế kỷ 19, Karl Marx, tiến sĩ triết học, đã thường xuyên quy kết bởi lều báo TBCN là 'tiến sĩ khủng bố đỏ' bởi vì ông đã đứng về phía giai cấp cần lao và làm cho họ ý thức về việc bị bóc lột dưới hệ thống TBCN. Nhưng sự 'khủng bố trắng' của giai cấp thống trị đã không được nhận thấy một cách hợp lý.

Những người Marxist phản đối sử dụng khủng bố làm phương tiện đấu tranh cách mạng


Phải chăng các đảng cách mạng Marxist cổ vũ chính sách khủng bố như một phương tiện đấu tranh chính trị? Tới thế hệ cách mạng Marxist sau, mặc dù họ không từ chối hoàn toàn chính sách khủng bố, họ đã làm vậy khi mà hướng đi của nó là một 'phương tiện đấu tranh chính trị'. Nó được sử dụng bởi giai cấp lao động, bất kể khi nào xảy ra, đều hầu như là một dạng tự vệ chống lại khủng bố trắng của nhà nước TBCN thống trị. Ta sẽ quay lại vấn đề này một chút sau đó.

Công xã Paris


Một ví dụ hiển nhiên về khủng bố của nhà nước có thể thấy ở trong việc tiêu diệt Công xã Paris 1871. Tại một thời điểm mà chiến tranh Pháp-Phổ kết thúc với chiến thắng thuộc về Phổ với 6 tuần vây hãm Paris, chính phủ Pháp bỏ chạy khỏi thủ đô, và những người công nhân và những người lính Vệ binh Quốc gia thành lập chính phủ mới, Công xã Paris. Mặc dù các khiếm khuyết do thiếu kinh nghiệm, điều này hoàn toàn khác với những gì đã thấy trước đó. Đó là sự tự quản của quần chúng. Khi còn tồn tại, sự tự quản này chấm dứt các tội ác và hàng trăm nhức nhối xã hội khác, đồng thời nhận được sự ủng hộ tối đa từ nhân dân Paris. Đáp lại những người vô chính phủ đã chỉ trích tính kỷ luật của giai cấp vô sản, Friedrich Engels, người bạn và cộng sự suốt đời của Marx, đã ghi chú: 'Thưa các quý ông, nếu các ông muốn thấy thế nào là chuyên chính vô sản, hãy nhìn vào Công xã Paris.'

Khủng bố chống lại các Chiến sĩ công xã


Công xã Paris đã bị nghiền nát bởi các lực lượng từ chính phủ trước, còn gọi là chính phủ Versailles, với sự giúp đỡ của tư bản Anh và Pháp, cùng với quân đội Phổ. Cuộc chiến kết thúc với sự tàn sát 50 nghìn chiến sĩ công xã, cùng với việc bắt bớ và đày ải hàng nghìn người khác. Ở đây rõ ràng là 'khủng bố trắng'.

Kỷ nguyên chủ nghĩa đế quốc


Trong thời kỳ giữa Công xã Paris và Chiến tranh Thế giới I, đặc trưng của hệ thống TBCN đã bắt đầu thay đổi. Sự lớn mạnh của tư bản độc quyền trong các nước TBCN phát triển nói rằng tư bản 'cạnh tranh tự do' cũ đã được thay thế bởi chủ nghĩa đế quốc trong 1/4 cuối thế kỷ 19. CNTB không biến mất, mà đặt dưới sự thống trị của tư bản độc quyền trong tài chính và công nghiệp, một hệ thống của CNTB độc quyền mà cơ sở của nó là tư-bản-tài-chính, sự kết hợp giữa tư bản công nghiệp và tư bản ngân hàng. Thực tế thì từ giữa thế kỷ 19, khi mà giai cấp tư sản Pháp đã đánh bại cuộc nổi dậy của giai cấp vô sản vào tháng 6/1848, giai cấp tư sản Pháp (được theo sau bởi các giai cấp thống trị khác của châu Âu ở thời điểm thích hợp) đã buộc phải thừa nhận rằng nhà nước của nó được chỉ huy để làm cho trường tồn sự thống trị của tư bản, sự nô lệ hóa của lao động, điều kiện các thứ đạt ở mức độ cao hơn trong thời hiện đại.

Khi viết về tháng 6/1848, Karl Marx đã nói: 'Trước mắt chúng là một kẻ thù không đội trời chung, không thể đánh bại, không thể hòa giải, không thể đánh bại là vì sự tồn tại của giai cấp tư sản chính là điều kiện sống của giai cấp vô sản, sự thống trị của giai cấp tư sản khi được giải phóng khỏi mọi kiềm chế sẽ chắc chắn dùng tới chính sách khủng bố tư sản'. Ở thời điểm đó, lá cờ đỏ đã trở thành biểu tượng của nền cộng hòa công nhân và vẫn như vậy tới nay. Chính sách khủng bố của giai cấp tư sản vẫn còn tồn tại, và mạnh mẽ trong kỷ nguyên CNTB độc quyền, và chủ nghĩa đế quốc. Điều quan trọng với chúng ta là chủ nghĩa đế quốc, giai đoạn mới của CNTB, là một chủ nghĩa bành trướng và không dừng ở đâu cả để chiếm đoạt những 'những khu vực vẫn chưa bị chiếm đóng' và chia cắt thế giới bởi các siêu quyền lực. Trong quá trình này, một trong những thế lực này sử dụng khủng bố trên quy mô lớn trong việc thôn tính thuộc địa.

Thôn tính và cướp bóc


Các cuộc thôn tính dẫn tới sự đối đầu từ phía các dân tộc bản địa tương đối lạc hậu, mà các nước đế quốc đã đàn áp và kiềm tỏa bằng việc sử dụng rõ ràng biện pháp khủng bố dưới dạng 'ngoại giao pháo hạm' nhằm bảo vệ dòng của cải bất tận chảy vào túi của tư bản độc quyền từ việc bóc lột thuộc địa. Thật vậy, hàng triệu người đã chết dưới sự thống trị bởi súng và roi da của giai cấp tư sản, hay đúng hơn là khủng bố đế quốc chủ nghĩa. Riêng Công-gô đã có 8 triệu người chết. Tất cả các nước lớn đều có dính líu, không ngoại trừ Nhật Bản, nước đã chiếm đoạt bán đảo Triều Tiên và đảo Formosa của Trung Quốc và biến chúng thành thuộc địa.

Ai mới là kẻ khủng bố?


Cuộc cách mạng thuộc địa (đúng hơn phải là chống thực dân) vĩ đại đã trải ra xuyên suốt thế giới thuộc địa cho tới vào sau Chiến tranh Thế giới II, đã gặp phải đàn áp quân sự, không hề kém tính chất khủng bố cho dù quân đội của bọn thực dân tham chiến có mặc quân phục. Nếu các dân tộc bị nô dịch bắt đầu chiến đấu cho độc lập, chủ yếu là trong các cuộc bạo động tự phát, thì điều này lại bị tố cáo là 'khủng bố' chứ không phải hành động của lực lượng chiếm đóng với bàn tay đẫm máu.

Phản ứng của các lực lượng này đối với sự kháng cự lại họ là gì? Đó là dựa trên biện pháp đàn áp một cách khủng bố! Tại cùng thời điểm mà các nước đế quốc lớn như Anh, Pháp, Đức, Nga Sa Hoàng, Nhật Bản và Hoa Kỳ tham chiến để phân chia lại thế giới. Khi mà sự kêu gọi cho lòng yêu nước không đáp ứng được nhu cầu bia đỡ đạn, họ đã bắt lính hàng chục triệu công nhân toàn thế giới và ép buộc họ giết hàng triệu người anh em cùng giai cấp cho lợi nhuận của các tư bản độc quyền.

Cách mạng xã hội chủ nghĩa


Nhưng ở một đất nước, nước Nga đế quốc, nơi mà sự khủng bố của địa chủ và tư bản có đặc thù riêng, dưới sự lãnh đạo của giai cấp công nhân tiến bộ, đứng đầu là Đảng Bolshevik được sáng lập bởi Lênin, quần chúng nhân dân đã đánh đổ được chủ nghĩa đế quốc và cuộc chiến tranh đế quốc, đầu tiên bằng cách lật đổ sự thống trị của Sa Hoàng bằng khủng bố, và sau đó tiếp tục bằng phương pháp đó đối với sự thống trị của địa-chủ-tư-bản.

Từ đó một kỷ nguyên mới bắt đầu, kỷ nguyên đã chứng kiến Cách mạng Tháng Mười đưa giai cấp công nhân lên nắm quyền và liên minh với giai cấp nông dân. Cách mạng Tháng Mười là một cuộc cách mạng XHCN, cuộc cách mạng của quần chúng nhân dân với mục đích không phải là đưa giai cấp bóc lột lên cầm quyền, giống như các cuộc cách mạng trước đó, mà là để kết thúc hoàn toàn sự bóc lột, và để xây dựng một xã hội cộng sản, không giai cấp. Với những công nhân giác ngộ giai cấp, ngày 25 tháng Mười (theo lịch bây giờ là ngày 7/11) là ngày vĩ đại nhất trong lịch sử thế giới và vẫn như vậy cho tới bây giờ.

Đấu tranh giai cấp trong Đảng và ngoài Đảng


Phải chăng Lênin và những người Bolshevik đã giành được sự lãnh đạo của giai cấp công nhân và quần chúng? Không hề! Họ có những kẻ thù quyết liệt không chỉ trong giai cấp thống trị TBCN và địa chủ phong kiến, mà còn nằm trong các tầng lớp khác nhau của giai cấp tư sản và tiểu tư sản, lực lượng đối lập chính đến từ những kẻ Menshevik tiểu tư sản. Những tên này không ngừng tiến hành những cuộc đấu tranh chống lại giai cấp công nhân ở bên ngoài Đảng, và những phần tử này cũng tồn tại ngay trong Đảng.

Chủ nghĩa vô chính phủ và Chủ nghĩa khủng bố


Không hài lòng đối diện với việc cần thiết xây dựng đảng giai cấp công nhân và lôi kéo quần chúng nhân dân vào cuộc đấu tranh có tổ chức chống lại chế độ chuyên quyền Sa Hoàng và cột trụ của nó là giai cấp tư sản Nga, các phần tử tiểu tư sản như những người vô chính phủ, được kéo từ tầng lớp trung lưu lớp dưới, đã sử dụng khủng bố để chống lại các nhân viên của Sa Hoàng. Họ tưởng tượng rằng bởi vì cách mạng vô sản trước đó không thành công, nên phương pháp "đánh tay đôi", tức là giết sạch những cá nhân tiêu biểu của chế độ Sa Hoàng sẽ làm sụp đổ cả hệ thống. Họ đã hoàn toàn sai lầm. Quan điểm của họ bắt nguồn từ lý thuyết lịch sử 'con người vĩ đại', trong đó những người anh hùng nổi trội trong việc viết nên lịch sử bằng các chiến công vĩ đại. Họ không chỉ không thể thấy được chính quần chúng mới làm nên lịch sử (quan điểm Marxist) mà còn chối bỏ sự đấu tranh của quần chúng và chọn con đường "anh hùng" ám sát để kết liễu chế độ Sa Hoàng. Giai cấp công nhân không xuất hiện ở đây, chỉ những "người vĩ đại" mà thôi. Tuy nhiên, các sự kiện cuộc sống hoàn toàn phủ nhận lý thuyết 'con người vĩ đại' của họ. Họ đã thành công trong việc giết chết Sa Hoàng Alexander II với một quả bom. Nhưng kết quả có thể dự đoán được. Không chỉ Alexander II được thay thế không khó khăn gì bởi Alexander III, mà theo đó là các làn sóng đàn áp chống lại phong trào cách mạng đang nổi lên của quần chúng nhân dân.

Chủ nghĩa vô chính phủ và Chủ nghĩa xã hội


Những người vô chính phủ trong thời gian đầu đã chiến đấu trong Hiệp hội Công nhân Quốc tế (được thành lập bởi Marx) dưới sự lãnh đạo của Bakunin nhằm bẻ gãy tổ chức và hướng nó khỏi con đường đấu tranh quần chúng cho CNXH. Các hành động của họ khiến cho Marx và Engels phải giải tán ngay Quốc tế hơn là thấy nó trở thành công cụ của chủ nghĩa vô chính phủ và phương pháp khủng bố của nó. Ở một vài nơi ở châu Âu, ví dụ Tây Ban Nha, nơi mà một bộ phận lớn giai cấp tiểu tư sản thợ thủ công cá nhân, chủ nghĩa vô chính phủ có một chỗ đứng nhất định, nhưng nó bị loại trừ bởi giai cấp công nhân Nga nhờ cuộc chiến đấu không khoan nhượng phát động bởi Lênin và những người Bolshevik. Cuối cùng thì lực lượng vô chính phủ cũng suy yếu dần tới mức không đáng kể.

Cuộc chiến đấu chống chủ nghĩa thực dân


Thế còn chủ nghĩa thực dân thì sao? Ở đây, Cách mạng XHCN ở Nga là một nguồn cảm hứng to lớn. Chủ nghĩa Marx-Lênin bắt đầu bén rễ vào dòng chảy chính của phong trào giải phóng dân tộc và chủ nghĩa xã hội trên thế giới. Theo lời của Mao Trạch Đông ('Về chuyên chính dân chủ của Nhân dân'): 'Tiếng súng của Cách mạng Tháng Mười làm thức tỉnh chúng tôi theo chủ nghĩa Marx-Lênin.'

Cách mạng Tháng Mười cổ vũ các cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc trên khắp các nước thuộc địa. Một cách không đổi, các phong trào đó được các tên thực dân mô tả là 'khủng bố cộng sản'. Thực sự có ít tác giả nhận thấy những cuộc đấu tranh đó chỉ là nhằm giành lại độc lập tự do từ sự thống trị và bóc lột của CNĐQ. Trong đó, họ đã theo hình mẫu của những tên Quốc xã ở châu Âu và tương tự ở Nhật Bản.

Sự suy yếu của CNTB độc quyền ở châu Âu đã đưa chế độ phát xít Hitler tàn bạo lên nắm quyền. Hitler hoàn toàn không chống lại việc biến toàn bộ châu Âu thành thuộc địa của Đế quốc Đức. Thực tế đó là những gì hắn ta đã làm với đội quân chiếm đóng của hắn ta. Nhưng, theo lời của Mao, 'Ở đâu có đàn áp thì ở đó có kháng cự'. Một phong trào kháng chiến mạnh mẽ chống lại quân xâm lược Đức đã phát triển và được lãnh đạo bởi các đảng cộng sản. Họ đã tiến hành đấu tranh vũ trang chống lại bọn Quốc xã, và đương nhiên những kẻ này trả thù. Cho tới thời điểm đó, kỷ lục về khủng bố bởi quân đội xâm lược có lẽ thuộc về Thành Cát Tư Hãn. Hitler và đồng bọn đã làm lu mờ ông ta.

Đàn áp kiểu khủng bố bởi các lực lượng Quốc xã


Tuyên truyền Quốc xã ở châu Âu đã không ngừng gọi những người đấu tranh của phong trào kháng chiến là gì? 'Những kẻ khủng bố cộng sản!' Bằng phương thức này, họ đã tìm cách vẽ nên một bức tranh đẹp về các lực lượng Quốc xã anh hùng, đang giữ 'lực lượng kháng chiến' nguy hiểm  và che giấu tội lỗi của họ.  Chiến thuật của họ chống lại sự lãnh đạo của những người cộng sản đối với phong trào của quần chúng thực tế được theo bởi các thế lực đế quốc khác ở châu Á, Malaysia và Trung Quốc, Việt Nam v.v. Lý do duy nhất khiến cho khối đế quốc chủ nghĩa hạ bớt giọng điệu tuyên truyền đó là vì các nước XHCN một thời bây giờ đã khôi phục CNTB. Bây giờ 'kẻ thù' không còn là các phong trào cộng sản mà là các nhóm chính thống tôn giáo, đặc biệt là chủ nghĩa chính thống Hồi giáo.

Mục đích của chủ nghĩa chính thống giáo


Vậy phải chẳng mục đích của chủ nghĩa này là phá hủy CNTB và thiết lập xã hội không giai cấp? Không hề. Iran là một ví dụ. Chủ nghĩa chính thống Hồi Giáo về cơ bản là phản động. Thay vì chiến đấu để vượt xa khỏi CNTB, thì họ lại tìm kiếm dưới sự thống trị của Ayatolla Khomenei và những người kế nghiệp của ông để đưa đất nước và nhân dân trở về xã hội tiền tư bản chủ nghĩa, một xã hội đặt nhân dân vào một sự trói buộc tôn giáo và thậm chí không cho nhân dân tiếp nhận tiến bộ TBCN.

Hệ thống đạo luật kinh Koran và kinh thánh cũ, sự nô dịch phụ nữ biểu thị bởi việc bắt buộc đeo chàng mạng (áo choàng đen phủ khắp người), mạng che mặt và việc sử dụng các hình phạt dã man theo luật 'lex talionis' cổ, hệ thống cổ xưa của 'một mắt cho một mắt, một răng cho một răng', tất cả những cái này đang được áp dụng ở Iran, và phong trào chính thống trong các nước khác có lượng lớn dân cư Hồi Giáo đang sử dụng khủng bố trong một nỗ lực lợi dụng tình cảm tôn giáo để quay ngược thời gian.

Có thể cho rằng bởi vì các phong trào như vậy thường là chống chủ nghĩa đế quốc, và vì thế cần phải được ủng hộ. Nhưng ai mong muốn quay trở lại đêm trường Trung Cổ của chuyên chế tôn giáo kiểu khủng bố?

Những kẻ xét lại dọn đường


Đúng là chủ nghĩa chính thống Hồi Giáo có khuynh hướng hiện ra như một lực lượng giải phóng khỏi CNĐQ và nhận được sự ủng hộ của quần chúng cho điều này. Câu hỏi là tình huống này đã xảy ra như thế nào? Làm thế nào mà các phong trào phản động, chủ nghĩa chính thống tôn giáo lại xuất hiện như lực lượng lãnh đạo chính của phong trào chống CNĐQ ngày nay? Chúng ta không thể nhìn vấn đề này như là bước lùi vĩ đại cho CNXH.

Rõ ràng rằng sự thoái trào của chủ nghĩa cộng sản trên thế giới đã dọn đường cho các tôn giáo cánh hữu ngày nay. Ta có thể mượn một chuyện tương đương trong lịch sử. Trong bài thuyết trình về các chiến thuật cách mạng marxist, 'Bệnh ấu trĩ "tả khuynh" trong phong trào cộng sản', Lênin đã viết năm 1921, chương IV:

'Chủ nghĩa vô chính phủ thường thường là một thứ hình phạt đối với những thiên hướng cơ hội chủ nghĩa trong phong trào công nhân. Hai hiện tượng kỳ quái đó bổ sung lẫn cho nhau ...' Một vài đoạn sau nói về Đảng Cách mạng XHCN tiểu tư sản, ông viết về cuộc đấu tranh của những người Bolshevik chống lại họ, '... đảng này cho rằng việc nó thừa nhận khủng bố cá nhân và những hành động ám sát là một biểu hiện đặc biệt của "tinh thần cách mạng" của nó hay "tinh thần tả"  của nó; còn chúng ta, những người marxist, chúng ta cương quyết cự tuyệt những điều đó. Dĩ nhiên là chúng ta chỉ cự tuyệt chủ trường khủng bố cá nhân vì những lý do không thích đáng. Còn những kẻ dám kết tội "trên nguyên tắc" sự khủng bố của cuộc Đại cách mạng tư sản Pháp, hay nói chung, sự khủng bố của một đảng cách mạng thắng lợi, bị giai cấp tư sản trên toàn thế giới bao vây thì những kẻ ấy, Plekhanov ngay từ những năm 1900-1903, lúc ông ta còn là người marxist và cách mạng, cũng đã chế giễu và nhạo báng họ.'

'Sự trừng phạt'


Chúng ta tự hỏi, không phải sự nổi lên của chủ nghĩa chính thống Hồi Giáo ở Iran và sự củng cố của nó ở nhiều nước không phải là hình phạt trực tiếp cho những tội lỗi của chủ nghĩa xét lại và chủ nghĩa cơ hội trong phong trào cộng sản thế giới mà chính chúng đã dẫn tới sự tan rã của phong trào cộng sản? Quần chúng bị bóc lột của các nước thế giới thứ ba đã thực sự quay sang ai trong cuộc đấu tranh giải phóng khỏi chủ nghĩa đế quốc thế giới? Phong trào phản đế lẽ ra phải được lãnh đạo bởi các đảng cộng sản cách mạng, nhưng không phải vậy. Dưới ảnh hưởng của chủ nghĩa xét lại Khrushchev, chúng đã bị lui lại phía sau, mở toang cánh cửa cho chủ nghĩa chính thống.

Vì vậy, khi xem xét vấn đề chủ nghĩa khủng bố, ví dụ như chủ nghĩa chính thống Hồi Giáo ở các nước thế giới thứ ba ngày nay, ta cần phải thừa nhận hai khía cạnh của nó: một là nó có yếu tố tiến bộ là phản đế; tuy nhiên, nếu không có các đảng cộng sản cách mạng được thành lập và hoạt động ở vai trò lãnh đạo cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, phản đế, thì kết quả sẽ là, như Iran, một chế độ phản động và áp bức tệ hơn cả CNTB trong việc áp bức kiểu khủng bố đối với quần chúng. Những điều đó chỉ dẫn tới thời kỳ dã man và đêm trường Trung Cổ, thậm chí còn trước cả chế độ phong kiến.

Sự mù quáng cơ hội


Đương nhiên, tình huống này sẽ qua đi ở thời điểm nào đó trong tương lai. Nhưng sự thiếu vắng phê phán từ những đảng tự cho là marxist về khủng bố gây ra bởi chủ nghĩa chính thống ở vùng Trung Đông và Bắc Phi, dẫn tới chính xác cái gọi là 'sự trừng phạt' mà chúng ta nhắc tới ở trên. Thiếu những phê phán này, lĩnh vực được để lại rõ ràng cho những kẻ bỉ ổi tư sản, những kẻ đặt câu hỏi 'ai là những kẻ chính thống chủ nghĩa' và 'chủ nghĩa khủng bố là gì', nhưng luôn có trong tâm trí rằng những 'kẻ khủng bố' ngày hôm qua rất có thể là những 'nhà dân chủ' hôm nay ở vị trí đứng đầu đảng nghị viện thống trị. Điều này thực tế đã xảy ra với tên khủng bố người Do Thái trước đây, Menachim Begin, kẻ đã bị lùng sục vì hành vi khủng bố làm nổ khách sạn King David ở Jerusalem trong thời gian ủy nhiệm của Anh và sau đó trở thành Thủ tướng Israel, cùng với sự chống lưng của đế quốc Anh và Hoa Kỳ. Begin luôn luôn tỏ ra tự hào trong các hoạt động khủng bố của ông ta khi là thành viên của tổ chức bất hợp pháp 'Irgun Zvai Leumi', được phân loại bởi Anh và Hoa Kỳ là tổ chức khủng bố.

PLO và Begin


Đế quốc Anh và Hoa Kỳ đã cho thấy họ là những 'chính khách' nào cùng với sự hỗ trợ cho Begin chống lại Tổ chức Giải phóng Palestine (PLO), tổ chức mà Begin thường xuyên tố cáo và từ chối gặp mặt với cớ đó là tổ chức khủng bố! Nhưng những 'chính khách' của đế quốc Anh và Hoa Kỳ chủ yếu chỉ quan tâm tới việc xây dựng Israel thành một bức tường thành chống phong trào giải phóng Palestine và các câu hỏi trước đây dành cho Begin với tư cách một tên khủng bố đáng ghét gần như không bao giờ được đả động nữa.

Chủ nghĩa thực dân kiểu mới ngày nay


Vấn đề đối mặt với các đảng cộng sản cách mạng chân chính             ngày nay là làm thế nào tiến hành các cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc mà không trao quyền lãnh đạo cho các đảng chính thống chủ nghĩa. Thậm chí mặc dù các nước đế quốc đã bị buộc phải rời khỏi vị trí trước đây của họ như 'chủ sở hữu' của các nước thuộc địa, nhưng chúng đương nhiên không để lại điều gì tốt đẹp cả. Phần lớn các nước thuộc địa cũ là tân thuộc địa ngày nay, vẫn chịu sự chi phối của chính quyền thực dân cũ. Không nơi nào xác nhận điều tốt hơn ở các thuộc địa Pháp cũ ở châu Phi. Pháp có 18 thuộc địa như vậy. Phần lớn ngày nay đã giành được độc lập danh nghĩa nhờ đấu tranh vũ trang. Nhưng Pháp vẫn tiếp tục kìm kẹp các nước này, ví dụ gần đây nó đã làm điều đó ở Rwanda, nơi nó tài trợ cho cuộc diệt chủng bộ lạc Tutsi bởi những người Hutu, mà số nạn nhân lên tới hơn một triệu người. Bản thân người Pháp đã không làm gì, nhưng khi mà người Tutsi tổ chức lực lượng phòng thủ vũ trang thì người Pháp mau chóng đổ bộ quân để tạo nơi 'trú ẩn an toàn' để người Hutu trốn thoát.

Ở đâu có xung đột vũ trang giữa các bộ lạc khác nhau trong thuộc địa Pháp cũ, ở đó những tên đế quốc Pháp, giống như ở Chad, và ngày nay là Burundi, mang quân tới kiểm soát.

Khủng bố đế quốc chủ nghĩa


Những lực lượng vũ trang đó chính là một nhánh khủng bố của nhà nước Pháp, được sử dụng để duy trì siêu lợi nhận của đế quốc Pháp vắt kiệt từ nghèo khổ, những người châu Phi bị đánh đập dưới sự kiểm soát của chúng. Thực vậy, chúng không muốn gì hơn là đặt đồng hồ ngược trở lại thời kỳ thế kỷ 19 khi mà chúng là những ông chủ thực sự của các thuộc địa Pháp. Và có hàng đống những tên đế quốc Anh muốn làm điều tương tự.

Tuy nhiên, những ngày đó đã qua nhờ sự thức tỉnh chính trị của những đối tượng của các cường quốc, những người đã không còn muốn sống cuộc sống nô lệ thực dân.

Xây dựng lại


Quay trở lại năm 1851, Friedrich Engels đã viết về chiến thắng của giai cấp thống trị trước các đối thủ của họ, 'Mọi người ngày nay biết rằng, bất kỳ nơi đâu có biến động cách mạng, nơi đó phải có một nhu cầu xã hội nào đó ở phía sau mà bị cản trở bởi những thiết chế lỗi thời. Nhu cầu có thể không được cảm thấy mạnh mẽ, hay rộng rãi, hay đảm bảo thành công tức thì, nhưng mỗi nỗ lực đàn áp bằng bạo lực sẽ chỉ dẫn tới nhu cầu này ngày càng mạnh hơn, cho tới khi phá tan cái cùm của nó. Nếu khi đó chúng ta bị đánh bại, chúng ta không có gì khác để làm ngoài bắt đầu lại từ chỗ bắt đầu.' (Từ 'Cách mạng và phản cách mạng ở Đức').

Điều đó không xảy ra ngày nay ư? Phong trào cách mạng của giai cấp công nhân quốc tế và các dân tộc bị áp bức đã phải chịu đựng những thất bại đau đớn khi mất đi CNXH ở tất cả các nước XHCN cũ, bao gồm cả những về cơ bản đã khôi phục CNTB, nhưng vẫn giữ tấm biển XHCN ở trong nước như Việt Nam, Trung Quốc và Bắc Triều Tiên. Không ai biết quá trình này sẽ diễn ra trong bao lâu. Cách duy nhất để khám phá ra là theo lời khuyên của Engels và 'bắt đầu từ nơi bắt đầu'. Đó là cái mà Đảng của chúng ta, Đảng Công nhân New Zealand đã bắt đầu làm.

Lợi thế duy nhất của chúng ta chính là sự nhận thức muộn, nó đem lại cho chúng ta sự tự tin rằng sai lầm có thể sửa chữa, và do tình trạng già yếu đổ nát của CNĐQ, một bước tiến mới của giai cấp cần lao toàn thế giới có thể được thực hiện.

Phong trào quần chúng


Chung quy vấn đề là cái mà Lênin đã luôn luôn nhấn mạnh, sự cần thiết giúp đỡ sự phát triển phong trào quần chúng và tới một phạm vi có thể và có thể đạt được, xây dựng một phong trào cách mạng thế giới mới và mạnh mẽ hơn. Đây là những gì Lênin đã viết năm 1910 sau thất bại của cách mạng dân chủ tư sản 1905 ở Nga. Ông đã xem xét lại sự sống lại của cảm giác và hành động cách mạng năm 1910:
            'Sự khởi đầu của cuộc đấu tranh đã chứng minh cho chúng ta một lần nữa ý nghĩa của phong trào quần chúng. Không khủng bố, không trả thù nào có thể ngăn cản phong trào một khi quần chúng đã đứng lên, một khi hàng triệu đã bắt đầu khuấy động bản thân họ. Sự khủng bố chỉ rót thêm dầu vào lửa, kéo thêm các đạo quân tươi mới vào cuộc đấu tranh. Không hành động khủng bố nào có thể giúp quần chúng bị áp bức, không quyền lực nào trên thế giới có thể ngăn cản quần chúng khi họ đã nổi dậy.'

Cũng như Lênin, chúng ta không ủng hộ việc giết người không có vũ khí, dân thường, trong cuộc đấu tranh giải phóng. Đó là chủ nghĩa khủng bố, chỉ làm cản trở mục tiêu. Nhưng chúng ta ủng hộ công nhân và các dân tộc bị áp bức khi họ đáp lại khủng bố phản cách mạng bằng khủng bố cách mạng. Khi đó, điều này được hoàn toàn có lý.

Ai mới là người phải chịu trách nhiệm?


Độc giả chú ý rằng bài báo này cho rằng các nhà nước tư bản và đế quốc phải chịu trách nhiệm cho sự lớn mạnh của chủ nghĩa khủng bố, chứ không phải những người dân bị áp bức đấu tranh cho động cơ chính đáng. Chúng ta làm rõ quan điểm của chúng ta trong việc trả lời các chính trị gia và truyền thông doanh nghiệp của các nước đế quốc, những kẻ chỉ thấy chủ nghĩa khủng bố là nhằm chống lại những kẻ áp bức và sắp xếp để không bao giờ thấy chính sách khủng bố của bộ máy nhà nước ở tất cả các nước TBCN.


Với những công nhân suy nghĩ sâu sắc, con đường duy nhất tiến lên là con đường mà Lênin đã chỉ ra, đó là xây dựng phong trào quần chúng cho mục tiêu CNXH và giải phóng dân tộc. Đó là cách duy nhất đánh bại và ngăn ngửa việc sử dụng chủ nghĩa khủng bố như một vũ khí đấu tranh chính trị, và để thấy một lần nữa mục tiêu XHCN thúc đẩy toàn thế giới. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét