Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

Do giá thuê nhà tăng, nhiều phụ nữ chấp nhận các mối quan hệ sống chung tồi tệ để có thể sống sót


Helen Nianias
Sau đây là bản dịch bài báo của Helen Nianias ngày 20/2/2016, nói về tình cảnh của nhiều phụ nữ ở các nước phát triển. Nó cho thấy chủ nghĩa tư bản dù rất phát triển ở phương Tây cũng có những mặt trái tới rợn người. 

Minh họa của Tully Mills, lấy trong chính bài báo

Với giá thuê nhà tăng lên ở các thành phố lớn trên toàn thế giới, một lượng lớn phụ nữ được cho là nằm trong các mối quan hệ tình dục không mong muốn để tránh bị vô gia cư.

Ở chung với ai đó có thể là một trong những quyết định lớn nhất bạn từng làm. Sẽ có những cuộc cãi cọ lặt vặt giữa những người sống chung với nhau, từ sự ghê sợ rằng họ không cất bơ vào tủ lạnh (như thế dễ gây ôi thiu - chú thích của N. D.) cho tới các suy nghĩ đối lập nhau về thế nào là một phòng ngủ “sạch sẽ”, cho tới những vấn đề lớn hơn, như tiền thuê nhà, các tờ hóa đơn, thuế. Những thứ tạo nên sự khác biệt giữa việc ngủ một cách thoải mái vào buổi đêm hay là vật vờ dưới tuyết với một cái chăn để giúp bạn tránh cơn ho của người bạn của bạn.

Chính những vấn đề rất tài chính này có thể biến đổi thành một dạng lạm dụng và kiểm soát trong mối quan hệ. Các kịch bản bắt đầu từ “chúng ta không yêu nhau, nhưng tôi giả sử là điều này sẽ xảy ra cho tới tháng lương tiếp theo của tôi” cho tới tình huống đáng sợ hơn như sống chung với một kẻ có thói bạo hành nhưng lại quá nghèo túng để quyết định dứt ra.

Một phát ngôn viên của Đường dây nóng về Bạo lực gia đình (National Domestic Violence Hotline) đặc tả hiện tượng này là “bạo hành kinh tế hoặc tài chính”. Các ví dụ về hiện tượng này có thể bao gồm cho một người tiền trợ cấp và quan sát tỉ mỉ cách họ tiêu dùng hoặc yêu cầu biên lai hàng hóa họ mua, hoặc đặt khoản tiền lương của bạn trong tài khoản của họ và từ chối bạn truy nhập vào tài khoản.

Một trang thương mại của Anh, Ziffit, đã thăm dò ý kiến của 2040 người xuyên suốt nước Anh và thấy rằng có 28% những người tham gia thăm dò mà đang ở trong một mối quan hệ đã thừa nhận rằng an ninh kinh tế là yếu tố chìa khóa giữ họ ở chung với người yêu của họ.
Một tổ chức từ thiện đặt tại Anh, Crisis, đã công bố một báocáo cho thấy 27% những người sử dụng dịch vụ vô gia cư đã khẳng định rằng họ đã thiết lập một mối quan hệ tình dục không mong muốn với một người khác kể từ khi vô gia cư, và đây là một thước đo quan trọng mà phụ nữ dùng nhiều hơn so với đàn ông.

Cho dù bạn ở đâu trên thế giới, giá cả cuộc sống đắt đỏ là một nỗi lo, đặc biệt nhiều công việc được trả lương tốt lại ở các khu vực đô thị lớn. Thật vậy, chính mối quan hệ này dẫn tới giá thuê nhà tăng. Ví dụ, giá thuê của một căn hộ ở Manhattan đã cao kỷ lục năm vừa rồi. Năm 2015, Los Angeles có tỷ lệ nhà thuê còn trống chỉ ở 3,3% trong một thành phố có 3,9 triệu dân. Ở Anh, theo một nghiên cứu của Shelter, 352 nghìn người thuê nhà bị đe dọa đuổi khỏi nhà năm 2015.

Nhiều người trẻ chịu sự lệ thuộc hoàn toàn vào chủ nhà hoặc người ở chung. Nếu nhìn vào chênh lệch lương giữa nam giới và nữ giới trên toàn thế giới thì hoàn toàn dễ hiểu việc nhiều phụ nữ liên tục bị đặt vào các tình cảnh khốn khổ.

Melinda*, một công nhân hành chính  25 tuổi ở Luân Đôn, biết rõ cảm giác này. Sau khi bị sa thải khỏi công việc người giúp việc và trông trẻ, cô bị ném ra đường với một ít tiền.
“Tôi đã ngồi chồm chỗm và ngủ trên ghế xô-pha của mọi người trong khoảng 1 tháng. Ban đầu thì cũng ổn, nhưng cho tới mùa đông vừa rồi, thì nó trở nên lạnh lẽo,” Melinda kể. Melinda đã có thể giành được một suất thực tập sinh nội trú ở Kent. Cô cũng gặp một người đàn ông thông qua bạn bè chung, người đã mời cô ở cùng trong căn nhà của anh ta ở Kent. “Tôi đã thích anh ta, nhưng tôi chưa bao giờ muốn điều đó trong dài hạn,” cô nói.

Sau hai tháng ở chung với anh ta, kế hoạch trở nên tồi tệ. Người đàn ông sống cách bạn bè cô một giờ đi lại, điều đó khiến cho Melinda cảm thấy bị cô lập. Anh ta cũng trở nên cực kỳ chiếm hữu. “Tôi mau chóng nhận ra tôi đã muốn bỏ đi, nhưng tôi chẳng có nơi nào để đi cả, vì thế mà tôi cắn răng chịu đựng. Đó là một ngôi nhà đẹp, và anh ta nấu bữa tối cho tôi mọi ngày. Nhưng điều kỳ quái là bởi vì nó, mà anh ta cư xử như thể anh ta sở hữu tôi.”

Sau sáu tháng ở trong một sự cô lập kỳ lạ, Melinda tiết kiệm đủ tiền để rời đi. “Một tháng sau khi tôi đã rời đi, anh ta nhắn tin cho tôi suốt ngày và thậm chí anh ta đã mời chào tôi một khoản trợ cấp hàng tháng để tôi quay trở lại với anh ta, thổ lộ rằng anh ta ‘lo lắng’ cho tôi trong khi thực ra đang vô vọng cố gắng dùng quyền kiểm soát của anh ta.”

Kaylin, 23 tuổi, đã chịu đựng những chấn thương khủng khiếp bởi người bạn trai có tính kiểm soát của cô, người mà cô đã trở nên phụ thuộc cả về kinh tế lẫn tình cảm sau khi cô mất việc.
Đầu tiên, Kayin mô tả bạn trai của cô là người quyến rũ và bí ẩn – “bạn xem phim rồi đấy, bạn ngã lòng đối với anh chàng tồi mà không ai hiểu cả” – nhưng anh ta đã trở nên bạo hành tới lạ thường. “Chúng tôi gặp nhau vào tháng 10 cách đây vài năm, tôi đã chuyển tới ở cùng anh vào tháng 11 hoặc 12 năm đó, và anh ta trở nên bạo lực kể từ tháng 2.”

Anh ta có tiền phúc lợi chính phủ và sống trong  căn nhà được trợ cấp. Kaylin làm bồi bàn và đã không cần phải trả tiền thuê nhà. Cô cuối cùng thành ra phải trả mọi thứ khác, như các hóa đơn, thức ăn, và các phí tổn khác liên quan tới bạn trai của cô như ma túy và việc thiếu một cái xe ô tô. “Đó không phải lỗi của ai cả, mà là của tôi”, Kaylin nói. “Chúng tôi đi tới một cuộc cãi vã lớn. Tôi đã quá yếu đuối để có thể làm được gì.” Một trong các cuộc chiến này đã làm cho Kaylin bị chấn thương và không thể đi làm. Cô bị sa thải.

“Tôi đã chỉ có anh ý là chỗ dựa,” Kaylin nói. “Tôi có một mối quan hệ tốt với gia đình tôi nhưng tôi không về đó. Tôi đã muốn trở lại, nhưng họ nói:’chị đã muốn cuộc sống này, chúng tôi sẽ không liên quan’.” Cô đã thử bỏ anh ta khoảng 8 lần, ngủ trong xe của cô trong vài ngày hoặc vài tuần mỗi lần.
Mọi chuyện đã đến đỉnh điểm vào tháng 7 khi cô rời bỏ anh ta vĩnh viễn. Sự đương đầu đã rất bạo lực và những cú đánh mà Kaylin chịu đựng gây cho cô chấn động. Không có chỗ nào để đi, Kaylin đã tới một thư viện, người ta đã giúp cô tới bệnh viện. “Anh ta đã đập đầu tôi vào cửa, sàn nhà, và tường. Tôi bị đánh vào đầu bằng một tuýp nước. Tôi phải băng bó tay phải do chống đỡ, có một vết thâm tím ở hông trái và đầu gối phải,” cô nói. “Khi đó tôi đã gọi cho mẹ tôi, và bà đã ở đó ngay lập tức.” Kaylin bây giờ là một người phụ giúp chăm sóc người già hoặc người bị bệnh nặng và tham gia chiến dịch vì những nạn nhân bị bạo hành gia đình cùng với Tổ chức từ thiện Refuge.

Clare Prendergast, cố vấn của Relate, nói rằng có những chiến thuật khác nhau bạn có thể sử dụng khi bạn cần thoát khỏi những mối quan hệ phụ thuộc hoặc bạo hành kinh tế.

“Với một vài phụ nữ, nếu người đàn ông bạo lực nguy hiểm, thì cần phải rời bỏ anh ta ngay lập tức,” Prendergast nói. “Nhưng đôi khi cần một kế hoạch tới 5 năm, nếu các dạng bạo hành tinh vi hơn xảy ra. Có thể là một tình huống mà bạn cần nói chuyện với người khác để khôi phục sức khỏe tinh thần, sau đó định hình về kế hoạch thay đổi. Cũng có thể là đi học trở lại, và tạo những khoản tiết kiệm bí mật, và biết rằng bạn đã có một kế hoạch ra đi đủ giúp bạn tiêu hóa nó trước khi bạn có thể rời bỏ.”

*Một vài cái tên đã bị thay đổi.


Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Mỹ-Hàn diễn tập quân sự lớn chưa từng có một tuần sau khi Lầu Năm Góc thông báo xem xét hoạt động quân sự chống lại Bắc Triều Tiên

Sau đây là bản dịch bài viết ngày 13/3/2017 của Stephen Gowans về cuộc diễn tập quân sự Mỹ-Hàn. Công việc dịch này được thúc đẩy trước tình trạng báo chí dân túy ở Việt Nam thường xuyên đầu độc người đọc rằng Bắc Triều Tiên là nước rất hiếu chiến. Thực tế là thế giới không thể có hòa bình yên ổn, chừng nào còn những kẻ hiếu chiến như Hoa Kỳ.

Hoa Kỳ và Hàn Quốc đang tiến hành các cuộc tập trận lớn nhất chưa từng có trên bán đảo Triều Tiên [1], một tuần sau khi Nhà Trắng thông báo họ đang xem xét các hoạt động quân sự chống lại Bắc Triều Tiên nhằm lật đổ chế độ. [2] Các hoạt động tập trận do Mỹ lãnh đạo bao gồm:

• 300,000 binh lính Hàn Quốc.
• 17,000 binh lính Hoa Kỳ.
• Tàu sân bay USS Carl Vinson
• Các máy bay tàng hình F-35B và F-22 của Hoa Kỳ
• Các máy bay ném bom B-18 và B-52 của Hoa Kỳ
• Các máy bay tiêm kích F-15s và KF-16s của Hàn Quốc. [3]

Mặc dù Hoa Kỳ gọi cuộc tập trận này là “thuần túy phòng ngự” [4], nhưng tên gọi đó chỉ là lừa bịp. Cuộc diễn tập không phải là phòng ngự theo nghĩa tập luyện để đẩy lùi một cuộc tấn công có thể của Bắc Triều Tiên và đẩy lùi quân đội Bắc Triều Tiên khỏi vĩ tuyến 38 trong trường hợp Bắc Triều Tiên tấn công, mà là nhằm xâm lược Bắc Triều Tiên để vô hiệu hóa vũ khí hạt nhân của Bắc Triều Tiên, đồng thời tiêu diệt bộ chỉ huy quân sự và giết hại lãnh đạo của Bắc Triều Tiên.
Cuộc tập trận chỉ có thể được hiểu là “phòng ngự” nếu được thực hiện để chuẩn bị phản ứng trước một cuộc tấn công thực sự của Bắc Triều Tiên, hoặc phản ứng phòng ngừa trước một cuộc tấn công sắp xảy ra. Trong trường hợp nào thì cuộc diễn tập đều có tính xâm lược, và phàn nàn của Bình Nhưỡng về việc các quân đội Mỹ và Hàn Quốc đang diễn tập xâm lược là có lý.

Nhưng khả năng Bắc Triều Tiên tấn công Hàn Quốc là quá nhỏ. Bình Nhưỡng chi tiêu cho quân sự chỉ bằng 1/4 so với Seoul, [5] và các lực lượng quân sự Hàn Quốc có thể dựa vào các hệ thống vũ khí hiện đại hơn nhiều so với Bắc Triều Tiên. Thêm nữa, quân đội Hàn Quốc không những được hậu thuẫn bởi, thực ra là nằm dưới sự chỉ đạo của, quân đội Hoa Kỳ mạnh chưa có tiền lệ. Nếu Bắc Triều Tiên định tấn công Hàn Quốc thì đó là tự sát, và do đó, chúng ta có thể coi như khả năng này là không tồn tại, đặc biệt là khi học thuyết hạt nhân của Hoa Kỳ cho phép sử dụng vũ khí hạt nhân tấn công Bắc Triều Tiên. Thật vậy, các lãnh đạo Hoa Kỳ đã nhắc đi nhắc lại với các lãnh đạo Bắc Triều Tiên rằng họ có thể biến Bắc Triều Tiên thành “một đống than”. [6] Do đó, bất kỳ ai thuộc nhà nước Hoa Kỳ cho rằng Hàn Quốc đang bị đe dọa bởi Bắc Triều Tiên là những người có khiếu hài hước.

Cuộc diễn tập được thực hiện trong khuôn khổ Kế hoạch Tác chiến 5015 vốn có mục đích “xóa bỏ hệ thống vũ khí hủy diệt hàng loạt của Bắc Triều Tiên và chuẩn bị cho ... một cuộc tấn công ngăn ngừa trong tình huống Bắc Triều Tiên có thể tấn công, đồng thời tiêu diệt lực lượng lãnh đạo của nước này.” [7]

Liên hệ với việc tiêu diệt lực lượng lãnh đạo, cuộc diễn tập có mặt các đơn vị đặc nhiệm của Mỹ đã giết Osama Bin Laden năm 2011, trong đó có lực lượng đặc nhiệm Hải quân SEAL.[8] Theo một báo cáo, “sự tham gia của các lực lượng đặc nhiệm trong cuộc diễn tập ... có thể là một chỉ dẫn cho thấy hai bên đang tập luyện việc sát hại Kim Jong Un.”[9]

Một quan chức Hoa Kỳ đã nói với hãng thông tấn xã Yonhap của Hàn Quốc rằng “một số lượng lớn hơn và đa dạng hơn các lực lượng tác chiến của Mỹ sẽ tham gia vào cuộc diễn tập năm nay để tập luyện các nhiệm vụ xâm nhập phía Bắc và xóa bỏ bộ chỉ huy quân sự của phía Bắc, đồng thời phá hủy các cơ sở quân sự của họ.”[10]

Điều ngạc nhiên là, mặc dù tham gia vào các cuộc diễn tập đầy tính khiêu chiến mà hậu quả của nó gây lo sợ cho Bắc Triều Tiên và đặt họ vào mối nguy cơ sắp xảy ra, nhưng Bộ quốc phòng Hàn Quốc vẫn có thể tuyên bố “Hàn Quốc và Mỹ sẽ giám sát kỹ càng động thái của quân đội Bắc Triều Tiên để chuẩn bị cho những sự khiêu chiến có thể xảy ra.” [11]

Khái niệm cho rằng Washington và Seoul phải được đặt trong tình trạng báo động trước các cuộc “khiêu chiến” của Bắc Triều Tiên ở thời điểm mà Lầu Năm Góc và đồng minh Hàn Quốc của nó đang diễn tập cuộc tấn công xâm lược và hủy diệt chống lại Bắc Triều Tiên, biểu đạt cho cái mà chuyên gia về Đông Á, Tim Beal, gọi là “một dạng đặc biệt của hoang tưởng”. [12] Thêm vào cái sự hoang tưởng đó là cuộc diễn tập xâm lược diễn ra sau tuyên bố đê tiện của Nhà Trắng tới toàn thể thế giới về việc xem xét các hoạt động quân sự nhằm lật đổ chế độ của Bắc Triều Tiên.
Năm 2015, Bắc Triều Tiên đã đề xuất ngừng chương trình vũ khí hạt nhân của họ để Hoa Kỳ ngừng các cuộc diễn tập quân sự trên bán đảo. Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ kiên quyết gạt bỏ đề xuất đó và nói rằng việc phi hạt nhân Hóa bán đảo Triều Tiên không liên quan gì tới hoạt động diễn tập quân sự “thông thường” Mỹ - Hàn. [13] Thay vào đó, Washington “nhấn mạnh phía Bắc cần phải từ bỏ chương trình vũ khí hạt nhân trước khi muốn các cuộc đàm phán” có thể xảy ra.[14]

Năm 2016, Bắc Triều Tiên tiếp tục đề xuất như trước. Khi đó, tổng thống Mỹ Barack Obama đã trả lời rằng Bình Nhưỡng “lẽ ra cần phải làm tốt hơn thế.” [15]

Cùng thời gian, Hội đồng quan hệ đối ngoại, được điều khiển bởi phố Wall, đã phát hành một báo cáo nhiệm vụ khuyến cáo Washington không nên tiến tới một hiệp ước hòa bình với Bắc Triều Tiên trên cơ sở Bình Nhưỡng mong muốn các lực lượng quân sự Mỹ rút khỏi bán đảo. Báo cáo cảnh báo nếu Washington có ý định đó, vị trí chiến lược của nó đối với Trung Quốc và Nga, tức khả năng đe đọa hai đối thủ này, sẽ yếu đi. Theo đó, Washington được khẩn nài tránh hứa hẹn với Bắc Kinh rằng bất kỳ sự giúp đỡ nào được nó cung cấp liên quan tới Bắc Triều Tiên sẽ được thưởng bằng việc cắt giảm sự hiện diện của quân đội Mỹ ở bán đảo. [16]

Đầu tháng này, Trung Quốc đã khai quật lại đề xuất từ lâu của Bình Nhưỡng. “Để giải quyết cuộc khủng hoảng trên bán đảo, Trung Quốc đề xuất rằng bước đầu tiên là Bắc Triều Tiên ngừng các hoạt động tên lửa và hạt nhân để đổi lấy sự tạm dừng ở phạm vi lớn các cuộc diễn tập của Mỹ - Hàn.” Trung Quốc lý luận “việc ngừng-để-ngừng này có thể giúp chúng ta phá bỏ được thế tiến thoái lưỡng nan về an ninh và đưa các bên trở lại bàn đàm phán.”[17]

Washington từ chối ngay lập tức đề xuất. Nhật Bản cũng vậy. Đại sứ Nhật Bản ở Liên hợp quốc nhắc nhở thế giới rằng mục đích của Hoa Kỳ “không phải là ngừng-để-ngừng mà là phi hạt nhân hóa Bắc Triều Tiên.” [18] Ẩn sau sự nhắc nhở này là Hoa Kỳ sẽ không thực hiện một bước nào để phi hạt nhân hóa cách tiếp cận riêng của nó trong thỏa thuận với Bắc Triều Tiên (Washington đung đưa thanh gươm hạt nhân của Damocles lên Bình Nhưỡng) và sẽ tiếp tục tiến hành các cuộc tập trận thường niên nhắm tới xâm lược.

Từ chối đàm phán, hay yêu cầu bên kia phải đáp ứng ngay yêu cầu như là một điều kiện trước khi nói chuyện, (cho tao cái tao muốn, rồi tao nói chuyện) là nhất quán với cách tiếp cận Bắc Triều Tiên được thông qua bởi Washington trước kia hồi năm 2003. Bị thúc bách đàm phán một hiệp ước hòa bình bởi Bình Nhưỡng, Ngoại trưởng Mỹ Colin Powell phản đối .“Chúng tôi không làm những hiệp ước phi gây hấn kiểu đó,” Powell giải thích.[19]

Là một phần của sự hoang tưởng đặc biệt dựng nên bởi Hoa Kỳ, Nga và đặc biệt tổng thống Vladimir Putin, thường ngày bị cáo buộc bởi Washington là đang thực hiện “các hoạt động gây hấn”, được cho là bao gồm các hoạt động quân sự dọc biên giới Nga với Ukraina. Các hoạt động này hầu như không thể so với các cuộc diễn tập trên quy mô lớn của Mỹ và Hàn Quốc, lại bị coi là “có tính khiêu chiến cao độ” [20] bởi các quan chức Mỹ, trong khi cuộc diễn tập do Nhà Trắng chỉ huy nhằm xâm lược Bắc Triều Tiên thì được mô tả “có tính chất phòng ngự” và thường ngày.

Nhưng hãy tưởng tượng xem, nếu Mátx-cơ-va huy động 300,000 binh lính dọc biên giới Ukraina theo một kế hoạch tác chiến nhằm xâm lược Ukraina, vô hiệu hóa cơ sở quân sự của nó, tiêu diệt bộ chỉ huy quân sự và giết chết tổng thống, một tuần sau khi Kremlin tuyên bố họ đang xem xét hoạt động quân sự ở Ukraina nhằm lật đổ chế độ ở đó. Ai, trừ một số người đang ngập sâu trong chứng hoang tưởng đặc biệt, có thể giải thích đó “chỉ là thuần túy phòng ngự”?

Tài liệu trích dẫn:

1. “THAAD, ‘decapitation’ raid add to allies’ new drills,” The Korea Herald, March 13, 2017; Elizabeth Shim, “U.S., South Korean drills include bin Laden assassination team,” UPI, March 13, 2017.
2. Jonathan Cheng and Alastair Gale, “North Korea missile test stirs ICBM fears,” The Wall Street Journal, March 7, 2017.
3. “S. Korea, US begins largest-ever joint military drills,” KBS World, March 5, 2017; Jun Ji-hye, “Drills to strike N. Korea taking place,” Korea Times, March 13, 2017.
4. Jun Ji-hye, “Drills to strike N. Korea taking place,” Korea Times, March 13, 2017.
5. Alastair Gale and Chieko Tsuneoka, “Japan to increase military spending for fifth year in a row,” The Wall Street Journal, December 21, 2016.
6. Bruce Cumings, “Latest North Korean provocations stem from missed US opportunities for demilitarization,” Democracy Now!, May 29, 2009.
7. “THAAD, ‘decapitation’ raid add to allies’ new drills,” The Korea Herald, March 13, 2017.
8. “U.S., South Korean drills include bin Laden assassination team,” UPI, March 13, 2017.
9. Ibid.
10. “U.S. Navy SEALs to take part in joint drills in S. Korea,” Yonhap, March 13, 2017.
11. Jun Ji-hye, “Drills to strike N. Korea taking place,” Korea Times, March 13, 2017.
12. Tim Beal, “Looking in the right direction: Establishing a framework for analyzing the situation on the Korean peninsula (and much more besides),” Korean Policy Institute, April 23, 2016.
13. Choe Sang-hun, “North Korea offers U.S. deal to halt nuclear test,” The New York Times, January 10, 2015.
14. Eric Talmadge, “Obama dismisses NKorea proposal on halting nuke tests,” Associated Press, April 24, 2016.
15. Ibid.
16. “A Sharper Choice on North Korea: Engaging China for a Stable Northeast Asia,” Independent Task Force Report No. 74, Council on Foreign Relations, 2016.
17. “China limited in its self-appointed role as mediator for Korean peninsula affairs,” The Hankyoreh, March 9, 2017.
18. Farnaz Fassihi, Jeremy Page and Chun Han Wong, “U.N. Security Council decries North Korea missile test,” The Wall Street Journal, March 8, 2017.
19. “Beijing to host North Korea talks,” The New York Times, August 14, 2003.
20. Stephen Fidler, “NATO struggles to muster ‘spearhead’ force to counter Russia,” The Wall Street Journal, December 1, 2014.