Tìm báo chí cho người lao động? Có bạn sinh viên đặt câu hỏi đó, thì tôi bình luận vài ý.
1) Báo chi trên mạng hầu hết là do doanh nghiệp tài trợ, và báo chí đó gọi là báo chí tư sản. Bạn cứ nhìn báo mà có mấy logo quảng cáo, thì rõ ràng là phải nhận tiền từ hãng quảng cáo. Tuy nhiên, điều tra được nguồn tài chính họ nhận được là khó khăn với đa số, đôi khi báo chí nhận tiền tấn ở góc khuất đằng sau, chứ tiền quảng cáo có khi không phải là nhiều nhất. Vì chỉ cần biết anh nhận tiền của ai, là có thể biết anh có tư tưởng thế nào rồi.
2) Báo chí tư sản thì không bảo vệ lợi ích của người lao động. Nhưng ta phải hiểu vấn đề này một cách thực tiễn, chứ không phải lý thuyết trừu tượng vô vị.
Báo chí đó vẫn phải bàn những cái độc giả quan tâm, nhưng lại bàn làm sao không ảnh hưởng tới lợi ích của giai cấp tư sản.
3) Độc giả của báo chí mạng là ai? Chủ yếu là giai cấp tiểu tư sản, do điều kiện làm việc nên họ thường xuyên phải lên mạng để cập nhật thông tin, thậm chí làm ăn buôn bán nhờ internet.
4) Độc giả tiểu tư sản cũng phải lao động để kiếm sống, nhưng lao động đó không phải lao động để sản xuất ra giá trị thặng dư như công nhân, mà gắn bó chặt chẽ với tư bản. Nên họ vừa mang trong mình tư tưởng của tư bản, vừa lại muốn thông cảm với nỗi đau khổ của công nhân.
5) Vấn đề cũng là ở đây: khi tiểu tư sản muốn gắn chặt với tư bản, thì họ cũng sẽ không muốn rời nó, chống lại tư bản. Vừa thông cảm với công nhân, vừa không muốn chống lại tư bản. Chính điều đó sản sinh ra thái độ chính trị mập mờ, bấp bênh, mà tôi hay nói bằng cụm từ: sự lãng mạn tiểu tư sản, hay ảo tưởng lãng mạn.
6) Sự bấp bênh tư tưởng dẫn tới họ: vừa muốn có CNXH (hiểu rất mơ hồ theo kiểu, cái gì cũng phải miễn phí, ít lao động mà lại được hưởng thật nhiều), nhưng lại vừa muốn không phải đấu tranh cho CNXH. Lực lượng cách mạng luôn là công nhân và nông dân, nhưng tiểu tư sản lại không muốn làm cách mạng như công nhân và nông dân, nhưng lại muốn đứng lên đầu họ, giày xéo họ, coi họ là tham lam, ngu dốt, là đần độn, họ chỉ muốn hưởng thành quả cách mạng do công nhân và nông dân đổ máu làm ra, nhưng lại sợ phải trực tiếp bắt tay vào làm.
7) Báo chí tư sản hiểu rõ nhu cầu của độc giả tiểu tư sản. Họ cũng đưa tin về người lao động, về đau khổ của người lao động. Nhưng họ chỉ khai thác cái đau khổ thôi, để lấy nước mắt của giai cấp tiểu tư sản. Thế nên không ngạc nhiên gì khi các độc giả tiểu tư sản đọc tý thông tin đã rớt hết nước mắt, ướt hết cả khăn mùi soa.
Nhưng cái mà báo chí tư sản không dám đụng tới, đó là: làm thế nào để thay đổi tình hình, sao cho toàn dân có lợi. Bởi làm thế thì khác gì tự sát. Chỉ có bị điên, bị thần kinh mà giai cấp tư sản lại nêu các phương pháp để người lao động đấu tranh, gây ra tụt giảm lợi nhuận của doanh nghiệp. Ví dụ các điển hình đấu tranh của công đoàn chống lại sự lạm dụng của doanh nghiệp, thì báo chí doanh nghiệp có điên mới đăng. Và độc giả tiểu tư sản cũng không thể nào biết được là có những con người như thế, vẫn đấu tranh hàng ngày cho quyền lợi của người lao động.
8) Ví dụ báo chí vô sản, báo chí của người lao động.
- Báo nhân dân. Bạn vào đó tìm đọc sẽ thấy rất nhiều thông tin về người lao động, cách làm giàu, cách thoát nghèo. Cây trồng làm giàu. Vật nuôi làm giàu v.v. Rồi kinh nghiệm quản lý khu dân cư.
http://nhandan.com.vn/kinhte/item/32797402-cay-thoat-ngheo-tren-vung-dat-%E2%80%9Ckhat%E2%80%9D-ninh-thuan.html Đây là bài báo về cây thoát nghèo ở Ninh Thuận.
- Báo xây dựng Đảng. Ví dụ mục Dân với Đảng nêu rất nhiều mô hình, sáng kiến kinh nghiệm của người dân. http://xaydungdang.org.vn/Home/Dan-voi-dang.aspx
- Ngoài ra có các blogger nữa, như cunom.blogspot.com, các FB như của anh NM Hùng v.v.
(cái này nên lưu ý: người vô sản có rất ít điều kiện kinh tế, vì thế truyền thông vô sản sẽ phải diễn ra theo kiểu, có gì dùng nấy, chứ không phải lúc nào cũng có một trang web thật hoành tráng với hàng triệu lượt xem như độc giả tiểu tư sản hay tưởng tượng)
9) Kết luận: Bạn có thể nhận biết tính giai cấp của báo chí thông qua cách mà nó xử lý vụ việc. Thông qua cách nó đề xuất để giải quyết vụ việc.
Nên nhớ rằng: bàn bao nhiêu thì bàn, cuối cùng thì cũng phải giải quyết công việc. Giải quyết công việc đem lại lợi ích cho ai, thì báo chí đó bảo vệ người đó. Nói không quan trọng bằng làm.
Khi đó, bạn sẽ thấy, Đảng cộng sản thực sự bảo vệ người lao động, và trung thành tuyệt đối với giai cấp lao động Việt Nam.
1) Báo chi trên mạng hầu hết là do doanh nghiệp tài trợ, và báo chí đó gọi là báo chí tư sản. Bạn cứ nhìn báo mà có mấy logo quảng cáo, thì rõ ràng là phải nhận tiền từ hãng quảng cáo. Tuy nhiên, điều tra được nguồn tài chính họ nhận được là khó khăn với đa số, đôi khi báo chí nhận tiền tấn ở góc khuất đằng sau, chứ tiền quảng cáo có khi không phải là nhiều nhất. Vì chỉ cần biết anh nhận tiền của ai, là có thể biết anh có tư tưởng thế nào rồi.
2) Báo chí tư sản thì không bảo vệ lợi ích của người lao động. Nhưng ta phải hiểu vấn đề này một cách thực tiễn, chứ không phải lý thuyết trừu tượng vô vị.
Báo chí đó vẫn phải bàn những cái độc giả quan tâm, nhưng lại bàn làm sao không ảnh hưởng tới lợi ích của giai cấp tư sản.
3) Độc giả của báo chí mạng là ai? Chủ yếu là giai cấp tiểu tư sản, do điều kiện làm việc nên họ thường xuyên phải lên mạng để cập nhật thông tin, thậm chí làm ăn buôn bán nhờ internet.
4) Độc giả tiểu tư sản cũng phải lao động để kiếm sống, nhưng lao động đó không phải lao động để sản xuất ra giá trị thặng dư như công nhân, mà gắn bó chặt chẽ với tư bản. Nên họ vừa mang trong mình tư tưởng của tư bản, vừa lại muốn thông cảm với nỗi đau khổ của công nhân.
5) Vấn đề cũng là ở đây: khi tiểu tư sản muốn gắn chặt với tư bản, thì họ cũng sẽ không muốn rời nó, chống lại tư bản. Vừa thông cảm với công nhân, vừa không muốn chống lại tư bản. Chính điều đó sản sinh ra thái độ chính trị mập mờ, bấp bênh, mà tôi hay nói bằng cụm từ: sự lãng mạn tiểu tư sản, hay ảo tưởng lãng mạn.
6) Sự bấp bênh tư tưởng dẫn tới họ: vừa muốn có CNXH (hiểu rất mơ hồ theo kiểu, cái gì cũng phải miễn phí, ít lao động mà lại được hưởng thật nhiều), nhưng lại vừa muốn không phải đấu tranh cho CNXH. Lực lượng cách mạng luôn là công nhân và nông dân, nhưng tiểu tư sản lại không muốn làm cách mạng như công nhân và nông dân, nhưng lại muốn đứng lên đầu họ, giày xéo họ, coi họ là tham lam, ngu dốt, là đần độn, họ chỉ muốn hưởng thành quả cách mạng do công nhân và nông dân đổ máu làm ra, nhưng lại sợ phải trực tiếp bắt tay vào làm.
7) Báo chí tư sản hiểu rõ nhu cầu của độc giả tiểu tư sản. Họ cũng đưa tin về người lao động, về đau khổ của người lao động. Nhưng họ chỉ khai thác cái đau khổ thôi, để lấy nước mắt của giai cấp tiểu tư sản. Thế nên không ngạc nhiên gì khi các độc giả tiểu tư sản đọc tý thông tin đã rớt hết nước mắt, ướt hết cả khăn mùi soa.
Nhưng cái mà báo chí tư sản không dám đụng tới, đó là: làm thế nào để thay đổi tình hình, sao cho toàn dân có lợi. Bởi làm thế thì khác gì tự sát. Chỉ có bị điên, bị thần kinh mà giai cấp tư sản lại nêu các phương pháp để người lao động đấu tranh, gây ra tụt giảm lợi nhuận của doanh nghiệp. Ví dụ các điển hình đấu tranh của công đoàn chống lại sự lạm dụng của doanh nghiệp, thì báo chí doanh nghiệp có điên mới đăng. Và độc giả tiểu tư sản cũng không thể nào biết được là có những con người như thế, vẫn đấu tranh hàng ngày cho quyền lợi của người lao động.
8) Ví dụ báo chí vô sản, báo chí của người lao động.
- Báo nhân dân. Bạn vào đó tìm đọc sẽ thấy rất nhiều thông tin về người lao động, cách làm giàu, cách thoát nghèo. Cây trồng làm giàu. Vật nuôi làm giàu v.v. Rồi kinh nghiệm quản lý khu dân cư.
http://nhandan.com.vn/kinhte/item/32797402-cay-thoat-ngheo-tren-vung-dat-%E2%80%9Ckhat%E2%80%9D-ninh-thuan.html Đây là bài báo về cây thoát nghèo ở Ninh Thuận.
- Báo xây dựng Đảng. Ví dụ mục Dân với Đảng nêu rất nhiều mô hình, sáng kiến kinh nghiệm của người dân. http://xaydungdang.org.vn/Home/Dan-voi-dang.aspx
- Ngoài ra có các blogger nữa, như cunom.blogspot.com, các FB như của anh NM Hùng v.v.
(cái này nên lưu ý: người vô sản có rất ít điều kiện kinh tế, vì thế truyền thông vô sản sẽ phải diễn ra theo kiểu, có gì dùng nấy, chứ không phải lúc nào cũng có một trang web thật hoành tráng với hàng triệu lượt xem như độc giả tiểu tư sản hay tưởng tượng)
9) Kết luận: Bạn có thể nhận biết tính giai cấp của báo chí thông qua cách mà nó xử lý vụ việc. Thông qua cách nó đề xuất để giải quyết vụ việc.
Nên nhớ rằng: bàn bao nhiêu thì bàn, cuối cùng thì cũng phải giải quyết công việc. Giải quyết công việc đem lại lợi ích cho ai, thì báo chí đó bảo vệ người đó. Nói không quan trọng bằng làm.
Khi đó, bạn sẽ thấy, Đảng cộng sản thực sự bảo vệ người lao động, và trung thành tuyệt đối với giai cấp lao động Việt Nam.
Tài liệu tham khảo chính của bài viết: Một vài ghi chép về đấu tranh giai cấp hiện nay ở Việt Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét